Hà Văn Thịnh

Vì
cái hưng phấn của quyền được nói thứ chót, bẹp, cuối, tận của tự do ấy,
tôi xin mọi người (bạn và thù) trong năm mới, xin ít đi khi nói về
những điều tốt đẹp.
Đừng nói đến chuyện đến năm
2020 sẽ thế này thế khác, mà hãy cho người dân biết rằng trong năm 2012
này cuộc đời có bớt tối, bớt khổ hơn không? Thời của tin tức thông mạng
toàn cầu, xin hãy đừng hứa nhăng hứa cuội mà nên đi vào cụ thể cái có
thể nhìn thấy được, có thể kiểm chứng được, ít nhất là khi tôi và bạn
nghĩ rằng mình còn sống, còn biết (chẳng ai dám chắc mình còn sống đến
2020!).
Xin hãy đừng nói về
những triển vọng này nọ, tỷ như ngày mai sẽ chống được tham nhũng (xin
hứa rằng nếu chống được tham nhũng thì tôi tự nguyện “vui vẻ chết như
cày xong thửa ruộng” 100%, chết liền, chết không hề băn khoăn hối tiếc).
Làm sao có thể tự túm tóc để kéo mình lên một khi quan chức nào cũng
giàu nứt đố đổ vách nhưng chẳng có tội lỗi nào, mặc dù, Marx đã từng nói
rằng mọi sự giàu có đều bất hợp pháp?
Xin hãy
đừng nói nữa về lẽ công bằng khi mà những kẻ như Hiền, như Liêm, như
Thoại ở Hải Phòng vẫn nghênh ngang đè đầu cưỡi cổ người dân bất chấp
luật pháp. Chính phủ thì nghe, rồi, coi có cũng như không: Làm sao có
thể khinh dân đến mức khi xã hội, muôn vạn người rên xiết như thế mà vẫn
làm ngơ (vào cuộc chậm chạp, ỡm ờ là cách làm ngơ khó bắt bẻ về lý) cái
vụ cưỡng chiếm đất đai phi lý, táng tận lương tâm như Vụ Tiên Lãng? Làm
sao có thể phá tan tành ngôi nhà mồ hôi nước mắt của dân ngay trước tết
rồi phủi tay chối bay chối biến?
Giá cả đầu
năm đọc trên báo nghe mà nỗi khủng khiếp vẫn còn dư: 1 kg sơri có giá
500.000 đồng, 1 kg thịt bò 400.000 đồng... Xem như thế để thấy rằng cái
gọi là những giấc mơ về mọi điều tốt đẹp đều đồng thanh, đồng bước đến
vào năm 2020 chỉ là chuyện viển vông, chỉ là hứa lèo cho qua nhiệm kỳ,
phỉnh dân để mơ ngủ, quên đi những khổ ải nhọc nhằn của năm 2012. Một
nền kinh tế trông chờ vào sự bần cùng hóa người dân tàn nhẫn để nuôi béo
bộ máy quan chức khổng lồ làm sao có thể tránh được sự vất vưởng của
hàng chục triệu người không có chức quyền hoặc chức quyền quá nhỏ? Nếu
không lạm phát lấy đâu ra tiền để vỗ béo vài trăm ngàn người bằng mồ hôi
nước mắt cực nhọc, giá bèo của hàng chục triệu người?
Vinashin
sẽ “được” trả nợ bằng tiền thuế của dân, án có oan sai sẽ được xin lỗi
và đền bù cũng bằng chính cái tiền thuế ấy... Những điệp khúc đó của nỗi
đau của người dân sẽ được liên khúc mãi hoài mặc dù “người của tinh hoa
ăn trên ngồi trốc” chẳng thấy ai, chẳng có kẻ nào phải bỏ ra bất kỳ một
đồng xu sứt nào bồi thường hay chịu tội. Chẳng lẽ đó là công lý vì dân,
của dân, do dân hay sao? Cái lý của miệng nhà quan trong thời đại của
số và net xem ra chất gang, lõi thép khủng khiếp hơn ngàn lần thời phong
kiến, thực dân. Hội tìm tất cả mọi điều kiện để sinh tồn, phát triển,
Việt Nam không hề thua kém Nhật Bản, Hàn Quốc hay Đài Loan - chỉ có
những kẻ tham ngu mới cố tình không thấy vì sao Việt Nam cứ lẹt đẹt tiến
nhanh, tiến mạnh, tiến lật đật để đi lên ngọn núi rậm rì bất công và
nhức nhối... và cứ mài miệt đi lên với nỗi đau ngày càng sôi lên như
thế!
Nửa vời là “cái lý” của nền ngoại giao
cave. Cứ làm bạn, cứ ỡm ờ với tây hay tàu và cho rằng đó là cách khôn
ngoan của sự trung thực nửa chừng là kiểu tư duy thậm sai lầm và điếc
lác của thời đại này. Cho dù là xã hội nào đi nữa thì nhất thiết anh,
tôi hay nó, chúng nó, vẫn cần phải có một đồng minh, một người bạn đích
thực - chẳng khác mấy với việc chúng ta cần có vợ (hay chồng) chung thủy
và tận tụy suốt đời. Làm sao có thể là bạn với mọi người khi anh chẳng
có ai là bạn tuy rất lắm BÈ? “Giàu vì (nhờ) bạn” là lời khuyên có tự
hàng ngàn năm. Tại sao không chọn, lấy, giữ một người bạn đích thực thay
vì cứ chạy rông như kẻ say, khi tỉnh thành mê, khi mê không chịu bừng
tỉnh, để đến nỗi cứ cô đơn mãi hoài trong thế giới của đoàn kết, đoàn
kết, đại đoàn kết? Tại sao không chịu nghĩ rằng, một khi nào đó quốc gia
hữu sự, ai sẽ là đồng minh đích thực của mình? Chẳng lẽ mở radio và TV
ra để nghe vô số những câu tương tự như Chính phủ và nhân dân Liên Xô rất lấy làm tiếc vì xung đột Trung Việt bùng nổ?
Câu này được nói ra sau sự kiện 17.2.1979 và sau khi Hiệp ước Hữu nghị
Xô Việt được ký vào tháng 11.1978 đấy. Hiệp ước Hữu nghị Xô Việt ấy nói
rằng Liên Xô và Việt Nam sẽ đem hết mọi khả năng để trợ giúp cho nhau
trong trường hợp bị một nước thứ ba tấn công. Bài học ấy chưa đủ để làm
cho chúng ta tỉnh lại hay sao? Hữu nghị gì cái kiểu đem con bỏ chợ, đánh
trống quăng dùi? Suy cho tới cùng, khẩu hiệu về sự ĐOÀN KÊT của Chủ
tịch Hồ Chí Minh chỉ là ba chữ CHỌN BẠN ĐÚNG mà thôi!...
Cái
“LÝ” của tình thế và nỗi đau, cuối cùng lại chạy về XÓ TỐI ấy là cái
THAM NGU. Chỉ nghĩ đến thân xác của mình, con cái của mình bất chấp con cái họ,
bất kể dân tộc, giống nòi, đấy là cái vô cùng của những điều đớn đau,
xót xa, tủi nhục, hậu họa khôn lường. Thử mở bất kỳ tờ báo nào mà xem:
Có ngày nào không có thông tin về nạn quan tham ngu gây nên những tội ác
động trời? Lãnh đạo như mấy người vô học, trơ trẽn ở Tiên Lãng và Hải
Phòng với vô số cái không thể nào chịu nổi: Nào là vu oan cho dân phá
nhà dân, nào là cả 100 cán bộ chiến sĩ tấn công nhà dân là “một trận
đánh đẹp”, “đáng viết thành sách”, nào là phối hợp đồng bộ, đồng chí với
giang hồ..., mà lại bảo dân nghe theo, tin tưởng thì họa có là điên.
Chính
vì vài ví dụ trên đây, tôi khẩn thiết mong rằng sang năm mới, xin hãy
nói ít đi về những điều tốt đẹp mà nói rõ, nói đủ về những cái xấu cho
dân biết, dân bàn! Và, nhất là, hãy nói cụ thể làm sao để dẹp, bao giờ
dẹp xong cái xấu A, nỗi đau B...
Huế, 2.2.2012
H.V.T.
No comments:
Post a Comment